Vào những khoảnh khắc cuối cùng của năm 2015 nó lần đầu tiên biết đi máy bay là thế nào. Cảm giác ngồi trên máy bay ngắm pháo hoa cũng lạ nữa. :) Trong đoàn ai cũng vui với khoảnh khắc ấy.
Chuẩn bị khởi hành nên ai cũng tươi rói |
Hà Nội chào nó bằng thời tiết khá dễ chịu. Một buổi tối ngủ ở sân bay khó quên. Ngủ ở sân bay đúng là lạnh thật nhưng cũng đủ để nó nhớ không bao giờ quên rồi, vậy mà nó cũng ngủ ngon lành tới sáng.
Ngày đầu tiên ở Hà Nội, nó như đứa con nít cái gì cũng thấy lạ. Cả ngày hình như Hà Nội không có một tia nắng, trời cứ dịu mát làm nó không biết giờ giấc gì cả. Một ngày ngập tràn trong mớ cảm xúc khó tả. Đúng là Hà Nội chỉ thích hợp để đi bộ, nhịp sống nơi này cứ chầm chậm chứ không nhộn nhịp như Sài Gòn. Đồ ăn ở đây thì ngon quá chừng, một ngày mà không biết nó ăn bao nhiêu nữa, cứ ăn rồi đi: bún mọc, bún chả Hàng Mành, kem Hồ Tây, kẹo kéo, bánh cốm Nguyên Ninh, lẩu bắc, phở cuốn, uống nước nhân trần cắn hạt hướng dương, bún đậu mắm tôm... Phải dùng từ “ăn ngập mặt” là chính xác nhất. Đến bất kì một vùng đất nào mới, nếu bạn muốn hiểu rõ về một nơi thì nhất định phải tìm hiểu về ẩm thực của nơi đó. Hà Nội có những nét đẹp rất riêng. Hồ Gươm, cầu Thê Húc, Hồ Tây, Văn Miếu, lăng Bác hay những con đường của phố cổ đều góp phần làm nên một nơi rất đặc biệt mang tên Hà Nội. Từng con đường, con hẻm đều có những đặc trưng riêng. Những điều hay ho ở Hà Nội đều ẩn chứa đâu đó trong những cái hẻm nhỏ. Hai bên đường của Hà Nội đều có những hàng cây mát rượi, nó làm cho lòng người luôn thấy thoải mái và muốn sống chậm lại.
Nó tạm biệt Hà Nội trong tiếc nuối để lên xe đi Sa Pa. Sa Pa chào nó bằng màn sương mù với một cái lạnh tê tái. Điểm đến đầu tiên của đoàn là những món nướng ở trước Nhà thờ đá. Giữa cái lạnh thấu xương mà được ăn đồ nướng, ngồi bếp lò, uống rượu thì gọi là tuyệt phải biết. Nó ấn tượng nhất là món thịt heo cuốn rau rừng nướng. Cái vị ngọt ngọt của thịt, hơi đắng của rau rừng làm nó chỉ muốn ăn hoài không thôi. Nó, một đứa không biết uống rượu nhưng cũng ham hố uống một chút xíu cho ấm người. Màn đêm vẫn bao phủ Sa Pa, cái tĩnh lặng của nơi này làm nó thấy thích thú.
Ấm áp bên bếp lò sáng sớm Sa Pa |
Trời gần sáng, cả đoàn di chuyển về khách sạn gửi đồ. Ở khách sạn, nó gặp được hai chị em người Mông rất dễ thương nhưng nó mệt nên ngủ chẳng biết gì, chỉ có hai anh trong đoàn là đủ sức ngồi học tiếng Mông với hai bé thôi. Đến giờ dậy, phải nói là lạnh tê tái. Cứ chỗ nào hở ra hay hơi mỏng quần áo một chút là lạnh buốt. Cả đoàn bắt đầu ngày mới với chiếc xe máy thân thuộc vừa thuê được. Điểm đến đầu tiên là thác Bạc.
Tấm ảnh tự sướng đẹp nhất chuyến đi - Đèo Ô Quy Hồ |
Nhưng hình như lần này, đoàn nó lại bị bếp lò thuyết phục, đã tới gần thác Bạc rồi mà còn chưa chịu vào, còn ghé vào một quán nhỏ, ngồi bếp lò, ăn cơm lam, thịt trâu gác bếp. Giữa cái lạnh tê tái mà được ăn cơm lam nóng hổi chấm muối vừng thì không còn gì tuyệt bằng Thác Bạc khiến con người ta nhỏ bé trước sự hùng vĩ của thiên nhiên. Rời thác Bạc ba chiếc xe - 6 con người bắt đầu vượt đèo Ô Quy Hồ - con đèo dài nhất Việt Nam. Lúc này là giữa trưa nhưng nó chưa được thấy mặt trời, nó chỉ thấy bao quanh nó là sương mù. Nó như đang đi về một khoảng không vô định vậy. Tầm nhìn xa chỉ khoảng 1m tới 2m, nó như đi từ đám mây này qua đám mây khác vậy. Vượt hết đèo nó mới nhìn thấy được vẻ đẹp của núi rừng Tây Bắc. Dòng suối trong veo thấy đáy, cây cối xanh mướt, những dãy núi đá vôi hùng vĩ, hàng rào được xếp bằng đá điệu nghệ. Bữa trưa của nó là một nồi lẩu to bự ở Lai Châu. Ở đây nó lại thấy được vài điều hay hay trong nếp sống. Vào quán bạn sẽ được ngồi ở một bàn để uống trà, đồ ăn sẽ được dọn ở một bàn riêng, khi đồ ăn dọn xong sẽ chuyển sang bàn đó ngồi ăn, chứ không ngồi cùng bàn uống nước như ban đầu nữa. Đó có lẽ là nồi lẩu nhiều “nhân” nhất mà nó từng ăn, rau cũng vừa mới hái nên còn rất tươi. Bữa trưa ấy thật vui với bao tiếng cười của cả đoàn. Trời có những hạt mưa nhưng cũng không cản bước cả đoàn đến với điểm đến tiếp theo. Nó chạy đi mua mấy cái áo mưa, cô chú bán hàng dễ thương quá chừng, còn khen giọng con gái miền Nam dễ thương nữa. :). Động Tiên Sơn - điểm đến nổi tiếng của Lai Châu. Nói thật ban đầu nó nghĩ nơi này chắc cũng bình thường thôi, vì cổng vào cũng rất đơn sơ, không có nhiều người ghé thăm. Nhưng nó hoàn toàn sai.
Động Tiên Sơn |
Sáng thứ 2 thức dậy ở Sa Pa dường như thời tiết chiều lòng người hơn, trời đã bớt lạnh, bớt sương mù một chút hay tại nó đã có một ngày làm quen với cái lạnh ở nơi này rồi. Sáng sớm, nó đã có niềm vui nho nhỏ với khách sạn nơi nó sẽ ở rồi. Luxury Sapa Hotel, không gian có gì đó rất ấm cúng, con người cũng thân thiện nữa, từng người trong khách sạn đều làm nó thấy vui vẻ. :) Bữa sáng với tô bún bò, vài miếng trái cây, một ly cà phê giúp nó có đủ năng lượng để bắt đầu một ngày vất vả. Người dẫn đường và 2 anh porter đều rất dễ gần. 5 người xuất phát từ Trạm Tôn 1800m để bắt đầu hành trình chinh phục Phanxipang. Đoạn đường từ 1800m tới 2200m khá bình lặng vì lúc này ai cũng còn sung sức. Dòng nước trong veo với những viên sỏi màu vàng dưới đáy làm nên một Suối Vàng rất yên bình.
Suối Vàng |
Mỗi trạm nghỉ cả đoàn lại rộn vang tiếng cười với đủ chuyện trên trời dưới đất. Anh porter cũng cho đoàn thấy một màn mà nó hứa cả đời nó cũng không quên được. :) Đoạn đường từ 2200m tới 2800m quả thật gian nan. Những đoạn dốc cao, nó phải dùng cả tay nữa mới qua được. Rồi những đoạn một bên là vực thẳm, một bên là đá làm người đi có chút gì đấy chùn chân. Rồi những đoạn bùn lầy vì hôm trước trời vừa đổ mưa. Nhưng cái mệt nhất có lẽ vẫn là độ dài của quãng đường đi. Cả đoàn cứ đi, mệt thì lại nghĩ, cố gắng động viên nhau đi tới đích. Không lúc nào nó thấy tình đồng đội quan trọng như thế này. Nhìn những người xuống núi lẻ vì đi đoàn ghép nên chẳng ai đợi ai, hay những người bỏ cuộc giữa chừng mà đi xuống làm nó thấy may mắn vì bên cạnh nó còn có những người anh người chị sẵn sàng đợi nó nếu nó mệt, sẵn sàng đưa tay giúp nó vượt qua những đoạn khó, sẵn sàng động viên nó mọi lúc. Mệt thì mệt thật đấy nhưng ai cũng luôn vui vẻ, vì hơn lúc nào hết sức mạnh tinh thần rất quan trọng. Nhiều khi nó còn nghĩ những người đang xuống núi thấy nó chắc nghĩ nó bị sao cho coi, ai gặp cũng thấy nó đang cười cả.
Lep Phanxipang - Chặng đường đầy gian nan |
Buổi sáng thức dậy lúc 4h30, cái lạnh còn kinh khủng hơn hôm trước nhiều lần, nó không muốn bước chân ra khỏi túi ngủ tý nào. Đánh răng giờ cũng thành một cực hình, chạm tay vào nước lúc này chẳng khác gì tra tấn bản thân bởi cái lạnh cả. Bữa sáng với một tô mì có rau rừng, có trứng, đôi tay như ấm dần lên, chưa bao giờ mỳ với nó lại quý như vậy. Một “chén” trà lipton làm nó có đủ năng lượng để tiếp tục hành trình. Bắt đầu leo những bước chân đầu tiên, nó có lẽ là đứa đuối đầu tiên, không biết nữa, cảm giác bất chợt tim đập thật nhanh khiến nó phải nhanh chóng dừng lại để ổn định. May mắn không có chuyện gì xảy ra. Mò mẫm từng bước trong đêm tối. Trời hửng sáng cũng là lúc mọi thứ hiện ra quanh nó đẹp nhất. Xa xa thung lũng mây vẫn hiện ra mơ mộng cùng với đường chân trời làm nên một bức tranh thật đẹp. Những bậc thang cuối cùng để đến được đỉnh Phanxipang 3.134m là lúc nó thấy bản thân mệt nhất. Nhưng cuối cùng tất cả đã chạm tay được đến nóc nhà của Việt Nam. Đó là cảm giác vỡ òa của hạnh phúc. Cái lạnh -5 độ cũng không làm mọi người nhụt chí, cởi từng lớp áo để khoe chiếc áo Mầm, áo cờ đỏ sao vàng nơi cao nhất này.
Chinh phục thành công Phánipan |
3 anh porter siêu dễ thương |
Người chị kiên cường, đáng yêu |
Chuyến hành trình của nó kết thúc nhưng để lại trong nó rất nhiều thứ. Cảm ơn những người anh, người chị đã cùng nó làm nên chuyến đi trọn vẹn này. Tình đồng đội là cái nó nhận được nhiều nhất trong chuyến đi. Chuyến đi mà nó sẽ không bao giờ quên
Hà Nội - Sa Pa - Lai Châu
Đèo Ô Quy Hồ - Động Tiên Sơn - Đỉnh Phanxipang
Và những kỉ niệm đáng nhớ !!!
0 nhận xét :
Đăng nhận xét