Du lịch: Chinh phục cực Tây - A Pa Chải

Vẫn giữ thói quen cũ. Nó thích viết một cái gì đó sau mỗi chuyến đi. Lần này nó không viết dài như những lần trước nhưng có lẽ cũng đủ để nó ghi nhớ chuyến đi đáng nhớ lần này. Cảm ơn TEAM LẦY LỘI Trần Anh Mimosa Nguyen Thảo Trần Nguyễn Cửu Thịnh An Ngoc Nguyen Nguyễn Thị Ngọc Phương Trần Thạch Khanh Chi Nguyen Nguyen Vu Thinh Nguyễn Quang Vân Nam Nguyễn Hải Nguyên Thảo Pe' Thảo Trang
Chuẩn bị 6 tháng cho một chuyến đi 5 ngày, nó háo hức chờ đến ngày đặt chân lên máy bay và bắt đầu một chuyến hành trình "mới" với những người "cũ".
Đặt chân tới sân bay gặp lại những người anh, người chị lâu ngày mới gặp với một niềm háo hức rất lớn. Mọi người tranh thủ check-in rồi cùng nhau ăn tối. Bữa ăn đầu tiên của chuyến đi ngập tràn tiếng cười và dĩ nhiên cũng ngập tràn đồ ăn rồi. Nếu nhớ không nhầm lúc đầu hỏi mọi người ăn tối chưa hay có ăn gì không thì có người nói đã ăn rồi mà cuối cùng khi gà được bưng ra thì chẳng thấy ai chối từ cả. Sức hút của đồ ăn thật là lớn mà.


Xem thêm: Du lịch cực Nam - sông nước miền Tây tết dương lịch

Chuyến bay cất cánh. Hà Nội chào nó ̀bằng một thời tiết mát mẻ. Lần thứ 2 ngủ ở sân bay. Lần này may mắn nó không phải nằm sàn như lần trước nữa. Vừa được nằm trên ghế, vừa có kinh nghiệm nên đã thủ một cái khăn to đùng làm mền, thế là có một giấc ngủ ngon lành rồi. Nó nghe ai đó nói ngủ ở sân bay vừa sạch, vừa an ninh chẳng kém gì khách sạn đâu. Đúng là chỉ kém mỗi cái giường thôi.
3h sáng mọi người thức dậy đón xe vào trung tâm Thành phố Hà Nội. Hà Nội đỏng đảnh khiến người khác bất ngờ bằng một cơn mưa. Chợt thấy lo lắng. Trên đường ra bến xe Giáp Bát chuẩn bị lên xe khách đi Điện Biên, mọi người cũng kịp thưởng thức một bữa sáng ngon lành. Đó là bát phở gà ngon nhất nó từng ăn (mặc dù sau đó nó bị khó chịu một chút bởi mì chính sống trong phở). Ăn no rồi thì lại buồn ngủ. Thật là căng da bụng chùng da mắt mà. Chuyến xe kéo dài 13 tiếng của nó ngập tràn trong ăn và ngủ đúng nghĩa. Đáng nhớ nhất vẫn là cảm giác khi đi ngang qua Đèo Ô Quy Hồ, lúc này đã là giữa trưa mà quanh nó hoàn toàn ngập trong sương mù, thấy bản thân như bước vào một thế giới mới vậy. Núi rừng Tây Bắc vẫn hùng vĩ, vẫn kiêu sa như vậy. Nó thách thức người ta muốn chinh phục cái vẻ đẹp của nơi đây. Những con đường uốn lượn, những đồng hoa tam giác mạch, những cánh đồng lúa đã ngả vàng... nó như muốn thu tất cả vào tầm mắt của mình. Bữa cơm trưa đơn giản nhưng đủ để nó thấy thích thú. Cá suối chiên, canh chua, thịt kho... tất cả đều mang hương vị rất ư là Tây Bắc. Đặt chân đến Thành phố Điện Biên Phủ khi trời đã tối, nó hoàn toàn bị choáng ngợp bởi mùa hoa sữa ngập tràn trong không khí. Nó hít những hơi thật sâu để nó được ngập trong cái mùi thơm đặc biệt ấy. Về khách sạn tắm rửa, mọi người bắt đầu tìm tòi về nơi đây thông qua những món ăn của người Thái. Thịt trâu, cá suối nướng, canh chua, nếp cẩm... cái cách gia vị được nêm nếm khiến cho người ăn không thể nào quên được.


 Nó tin rằng nếu ai đã đặt chân đến đây mà không một lần thử ăn ở quán mang một cái tên rất đặc biệt - "Dân tộc quán" thì đó là một điều thiếu sót rất lớn. Lang thang một chút trước khi về khách sạn ngủ nó nhận thấy Điện Biên Phủ yên tĩnh đến lạ thường, thấp thoáng đâu đó là những bóng đèn đường hay ánh đèn của vài quán nước nhỏ còn mở cửa. Nơi đây không có cái nhộn nhịp, xô bồ của một thành phố lớn, có lẽ đây chính là Điện Biên Phủ rất riêng không lẫn vào đâu được.


Sáng sớm thức dậy nó vẫn có thời gian để dạo quanh Điện Biên Phủ - nơi mà nó đã từng được đọc rất nhiều trên sách vở mà nay mới có dịp đặt chân đến. Điểm đến đầu tiên là Đồi A1. Nó bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp thiên nhiên ở nơi đây. Những thảm cỏ xanh rì, thảm hoa trắng, vàng lộng lẫy... dời tầm mắt ra xa hơn là cánh đồng Mường Thanh rộng lớn. Nhưng vẻ đẹp ấy vẫn không dấu đi được sự khốc liệt của trận chiến đã từng xảy ra nơi đây. Hố bom vẫn còn đó, ngôi mộ vẫn còn đó, những căn hầm, đường hào vẫn còn đó. Nó sẽ không hiểu hết những gì xảy ra trong trận chiến Điện Biên Phủ năm xưa nếu không đặt chân đến Bảo tàng Điện Biên đâu. Đây là bảo tàng lớn nhất và cũng đặt biệt nhất mà nó được đặt chân đến. Nó hiểu rõ hơn về một khoảng quá khứ mà nó chỉ có cơ hội tưởng tượng ra thông qua những gì đọc được, học được mà thôi. Kết thúc bữa sáng với một đĩa bánh cuốn rất đặc biệt (bánh cuốn nhưng lại được ăn kèm với nước chấm mà chúng ta hay ăn bún chả) và câu chuyện thú vị của chị Điệp về cô bán hàng nhắc đi nhắc lại rằng đây là sữa ngô chứ không phải sữa bắp.
Hành trình trên chiếc xe máy quen thuộc chính thức bắt đầu. 7 xe cùng nhau hướng về A Pa Chải. Khác với ngồi xe khách, khi đi xe máy nó thấy bản thân như hòa vào với thiên nhiên hùng vĩ vậy. Nó ngửi thấy mùi lúa chín ở khắp mọi nơi. Nó không biết dùng từ gì để diễn tả vẻ đẹp của thiên nhiên nơi đây. Nó cố gắng thu vào mắt mình nhiều nhất có thể. Mỗi lần dừng chân là mỗi là nó xuýt xoa với cảnh vật ngay trước mắt.


Mới một ngày thôi mà nó thấy bản thân như "bội thực" với cảnh đẹp của nơi đây rồi. Một ngày rong ruổi khiến cả đoàn mệt nhoài. Tối ấy mọi người nghỉ ngơi chuẩn bị cho mục tiêu chính của chuyến đi - chinh phục A Pa Chải. Thức dậy sớm, đi thêm vài tiếng xe máy, mọi người chính thức đặt chân đến đồn biên phòng. Dẫn đường cho đoàn của nó là một anh biên phòng tên Dương và một cậu lính biên phòng mới nhập ngũ tên Hà (gọi là cậu vì tuổi của cậu chỉ bằng tuổi của em trai nó thôi).


Hành trình chinh phục cực Tây không dài như hành trình trekking Tà Năng - Phan Dũng, không vất vả như hành trình chinh phục Phanxipang nhưng cũng đủ làm nó thấm mệt. Cảm giác được đi bên cạnh những đám mây lượn lờ, cảm giác được phóng tầm mắt đến những nơi xa thật là tuyệt. Cuối cùng nó cũng chạm tay đến cột mốc A Pa Chải. Nơi nó có thể đặt chân đến 3 nước khác nhau trong tích tắc. Núi rừng, mây trắng, cây cối làm nên một bức tranh đặc biệt, khiến nó chỉ biết lặng người ngồi ngắm nhìn và tận hưởng từng cơn gió thổi đến. Nó như say trong cảm giác của riêng mình vậy.


Màn chụp hình quen thuộc có lẽ sẽ còn kéo dài nếu cơn mưa bất chợt không ùa đến. Đường xuống bắt đầu gian nan từ đây rồi. Từng con ếch một được mọi người trong đoàn lần lượt chụp. Tính ra chắc cũng đủ nấu một bàn "ếch 7 món" to bự rồi. Mỗi lần té là mỗi lần đau mà cứ có người trong đoàn vồ ếch, nhất là mấy ông anh lầy lầy thì y như rằng sẽ có tiếng thông báo "Anh... vồ ếch rồi" và dĩ nhiên kéo theo sau đó là bao nhiêu sự sỉ nhục cùng tiếng cười rôm rã của cả đoàn. Đoàn của nó đúng là đi đâu cũng ồn ào mà, chẳng im lặng được chút nào. Mà phải công nhận đường xuống đúng trơn. Nó cũng vồ ếch hai lần, lúc sau may quá bu theo anh bộ đội nên không té thêm lần nào nữa. Thật là may quá chừng. Cả đoàn ai cũng vui vì gặp được hai anh lính vừa đáng yêu vừa nhiệt tình. Xuống đến nơi để xe máy, cực Tây như muốn chào nó bằng một chiếc cầu vồng sau mưa lộng lẫy. Lần đầu tiên nó đã đứng cao hơn cầu vồng đấy.


Tạm biệt hai anh lính biên phòng đáng yêu cả đoàn lên xe về lại trung tâm A Pa Chải để nghỉ ngơi.  Một ngày nữa trên xe máy lại bắt đầu. Có lẽ ai cũng mệt nhưng tiếng cười đùa thì không bao giờ ngớt. Nhất là lúc mọi người rủ nhau chơi bắn bi. Thôi thì như một đám con nít vậy. cười nói ầm ĩ. Những lúc đó là lúc mọi người quên hết đi những bận rộn của cuộc sống, những lo toan cơm áo gạo tiền để sống một cách vô ưu vô lo như những đứa trẻ. Nó sẽ không quên được tiếng cười lúc đó của mọi người. :)
Một ngày rong ruổi trên xe máy, thêm một đêm tạm biệt Điện Biên quay về Hà Nội. Dường như ai ai cũng cũng thấm mệt nên chuyến xe khách đêm ấy cũng êm đềm trôi qua. Nó xa dần, xa dần núi rừng Tây Bắc với chút luyến tiếc. Đặt chân đến Hà Nội. Nó có một ngày để tìm tòi về nơi này. Lần thứ hai đặt chân đến đây, nó không còn sự hứng thú của lần đầu đặt chân đến một miền đất mới nữa mà là sự tò mò về nhứng điều mới lạ nó chưa kịp tìm thấy. Nước sấu vẫn ngon như vậy.


Nó lỡ mất dịp tìm hiểu về phố cổ Đường Lâm nên hẹn lại một dịp khác vậy. Chuyến tham quan Hà Nội của nó kết thúc thật buồn vì nó nghe được một chuyện. Tới giờ nó vẫn thấy áy náy vì lúc đó tách mọi người ra và đi một mình. Nó chọn cho mình một quán nhỏ trên cao gần Hồ Gươm "Hà Nội Time" để ngắm nhìn Hà Nội và đợi tới giờ bay. Hà Nội không vộ vàng như Sài Gòn, Hà Nội mang một chút gì đó đượm buồn. Dòng người vẫn dịch chuyển nhưng không vội vã. Quanh bờ hồ là những cụ ông, cụ bà tập thể dục; những bạn trả đi dạo hay những vị khách tứ phương như nó lang thang tìm hiểu về Hà Nội.
17h50 chuyến bay của nó cất cánh. Đưa nó quay lại với cuộc sống của mình. Kết thúc chuyến đi 5 ngày đầy kỉ niệm. Những chuyến đi khiến nó thấy mình lớn lên rất nhiều, khiến nó thấy bản thân rất may mắn khi bên cạnh luôn có những người anh, người chị, người bạn rất đặc biệt. Mọi người có thể gặp nhau không nhiều nhưng mỗi chuyến đi mọi người đều hòa vào nhau mà cùng nhau ngắm nhìn cùng một cảnh, cùng nhau ăn một món ăn ngon và hơn hết là cùng nhau vui những niềm vui chung.
Nhớ, sẽ nhớ rất nhiều... cảnh vật nơi đó, những con người nơi đó và những người đồng đội của nó.


Xem thêm: Shop bán đồ đi phượt cho nữ giá rẻ Sài Gòn
Thích và Chia sẻ :

0 nhận xét :

Đăng nhận xét