Mọi người nói là : “ Sau mỗi chuyến đi nên viết lại cảm xúc của mình, sau này đọc lại những cảm xúc đó sẽ trội dậy mạnh mẽ”
Đây là lần đầu tiên ghi Note nếu có dở tệ thì anh em bạn bè cũng thứ lỗi nhé.
Nó là một thằng mà mấy đứa em hay gọi là trẻ trâu đời đầu, cũng chả hiểu vì sao mấy đứa em nó hay gọi nó như thế. Nó vốn thích tự do, thích phiêu du đây đó, nhìn ngắm những nét đẹp mà chỉ có thể cảm nhận bằng mắt, bằng trái tim, bằng hơi thở. Nó sống tình cảm và nhiệt tình lắm lắm, từ nhỏ phương châm sống của nó là sống vì anh em bạn bè mà. Thế nên dòng đời đưa đẩy nó đến với 1 cái team lầy lội , đội cả đất, đạp cả trời, ho ra lửa, mửa ra khói, ói ra phong ba.
Chuyến đi hành xác để thưởng ngoạn cái đẹp + tránh xa cái nóng mùa SG bắt đầu.
Ai cũng khoác trên vai cái balo nặng trĩu và mang trong đầu tinh thần nghỉ dưỡng trong rừng rất cao.
Mùa khô có cái đẹp của mùa khô, đường không lầy lội, những cơn gió ùa tới xua tan đi những mệt mọi thể hiện bằng những giọt mồ hôi.
Máy ảnh là liều dophin tuyệt vời cho cả hành trình, mệt thì mệt nhưng máy giơ lên là cười hở cả răng trâu răng cún ra hết. Đường dài nhưng cứ đi sẽ đến, mệt lắm vui lắm . Bình thường ở SG cũng nhiều người hâm mộ mình lắm, bữa nay lên rừng lại tuyển thêm đc vài fan hâm mộ nữa, mấy em nó nhìn mình không chớp mắt, cảm tưởng như muốn chạy lại ôm mình vào lòng á.
Rồi cả mấy chú ngựa đẹp mê hồn, muốn cưỡi mà dí theo không kịp.
Vừa đi vừa nghỉ ngơi, đường xa cũng thành gần thôi. Cảnh đẹp khỏi chê rồi, không khí trong lành, không ồn ào, có tiếng chim hót, tiếng vượn hú, tiếng hổ gầm (hehe) .
Cả team rất đoàn kết, nghỉ ngơi là xoa xoa cho nhau nữa.
Nó hít một hơi thật sâu, thở ra thật dài để bao nhiêu lo nghĩ cho ra ngoài hết, cảm nhận cuộc sống, một cuộc sống như nó muốn. Bỏ hết, dẹp hết mọi thứ muộn phiền ... ở nơi rừng thiêng nước độc, nó có bạn bè anh em, chỉ thế là đủ.
Trong chuyến đi lần này, nó không nghĩ mình lại yếu đến thế. Ngày đầu tiên mà đã đau chân, căng cơ tùm lùm, trong khi trước đó nó vẫn tập tành với đi bơi đều đặn. Nó chợt buồn vì khi như vậy nó sẽ không giúp đc gì cho mọi người, có khi lại là gánh nặng á chứ. Điều đó là điều nó không thích chút nào, còn đâu hình tượng 1 người anh “bầu trời tư cách” :(.
Thế là nó gắng, không giúp đc mọi người thì cũng ko được cản trở bước chân của mọi người.
Rồi thì sự gắng gượng của nó đã đc đền đáp ... Đã tìm được 1 nơi tuyệt vời để dựng lều, đốt lửa, nấu mì.
Sau 1 ngày vật vã, tối đó nó được ăn mì , tô mì phải nói là chộ ôi nó toẹt vời quá độ. Ngon, siêu ngon, siêu siêu ngon luôn. (Trích : Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó).
Ăn uống xong mọi người bắt đầu chuyên mục đào lỗ, lỗ được đào xung quanh chỗ cắm trại như rải bom. Lần đầu tiên cảm giác “ị” nó đã đến vậy ... Giữa núi rừng, giữa trăng sao, không khí bao trong lành có làm gì thì gió cũng cuốn đi hết, cảm giác đã đến từng cục.
Nó là dân bán hàng, vì được thuê đào lỗ với giá 20k/lỗ , nó hí hửng lắm, đào nhiệt tình luôn, lại còn đào sâu nữa chứ. Lúc đào, nó còn hướng dẫn tận tình cách ngồi như nào để trúng lỗ một cách chính xác. Ấy thế mà có người phũ phàng với nó (Thảo Trần) không dùng lỗ, trong khi dịch vụ hoàn hảo đến tận... Tới giờ vẫn chưa trả tiền lỗ, mà thôi xí xóa :D :P .
Sau một giấc ngủ, cả đoàn đã khỏe hơn nhiều, cười tươi và chuẩn bị cho chuyến hành trình tiếp theo.
Bình minh trong rừng rú cũng có cái đẹp của nó chứ phải không?
Vì đời là những chuyến đi dài mà, đi thôi, đi nhanh chứ không là nắng lên . Hôm nay cả đoàn quyết tìm đến được khe nước để lấy nước, vì nước đã gần hết roài.
Dẫn đầu luôn là đại ca Mỹ Nhân tự sướng. Băng đường không biết mỏi mệt, đi dí theo gái ở đoàn khác hay sao á mà đi khiếp khủng. Làm cả đoàn dí mệt luôn. Mệt thì mệt chứ cầm gậy tự sướng là cười liền.
Ngày thứ 2 đi có nhiều khung cảnh đẹp hơn nên nó cũng lăng xăng chụp vài tấm cho ngầu.
Nó kết tấm này lắm luôn , cảm ơn anh Thịnh đã cất công lăn qua lăn lại để chụp cho nó tấm này (Nguyen Vu Thinh)
Chỉ còn 4-5 quả đồi nữa là tới thôi.
Còn nhiều lắm, mà kể hết chắc chết. Vui nhat là cuối đoạn đường, mọi người đều đã rất mệt và hết nước. quãng đường chỉ khoảng 5km mà sao tối om, rùng rợn nhiều lúc chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mọi người. Rồi sự tĩnh mịch đó bị phá tan bởi co ca, Pép si, 7 úp, Xá xị, Bia Quy Nhơn, Bia Sài gòn, nước mía. Mọi người cũng nhau kể tên, nghe và tưởng tượng cái cảm giác được uống từng ngụm mát lạnh, chảy vào hạ nhiệt cho toàn cơ thể. Tưởng tượng tiếng ga xịt ra khi mở nắp chai, rùi vị cay cay cổ học của coca, rùi vị đắng tới ngọt lịm của bia Quy Nhơn ...
Bình thường uống hàng ngày mà thấy bình thường, nhưng tối đó, nó và cả đoàn đã biết cái gì là ngon, ngon tuyệt vời. Cái cảm giác đã ...ã ..ã....ã không nói lên lời khi mọi người tới đc Xã Phan Dũng - Bình Thuận.
Tới rùi thì bao nhiêu thứ nước ngọt mọi người quất sạch, quán nước cứ như vớ phải vàng ... đạp đá không kịp luôn mà.
Cả đoàn thuê 1 cái xe tải nhỏ, chở cả đám về Liên hương. Nhìn cái xe là buồn cười rồi...
Ngồi lên xe ôi trời ... bao nhiêu thứ mùi ... vì mới có 2 ngày không tắm thôi mà.
“Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” . Nhưng mà người đã vui thì có mà nhà vệ sinh cũng trở thành giường tân hôn. Cái xe bốc mùi đó mà cũng lôi nhẫn ra cầu hôn cho được, 2 con heo đó đúng là không xem 17 con heo còn lại ra gì. Nào là mới nấu cho đc bữa 2 bữa, mới chở em đi được 1 vài nơi, hy vọng sau hôm nay được nấu cho e cả đời, chở e đi cả đời, nào là làm vợ anh nhé . Chứng kiến cái cảnh đó thật là lãng mạn làm sao. Xe mui trần, bầu trời đầy sao, 2 con tim đó sẽ cùng chung nhịp đập, sẽ chăm lo cho nhau trọn đời dù ốm đau bệnh tật, dù mưa gió bão bùng.
Nó chạnh lòng vô bờ bến, nó nghĩ sau này phải làm 1 màn cầu hôn sến súa và đặc biệt hơn thế.
Chúc 2 anh chị trăm năm hạnh phúc, và chúc chị sinh đc 17 người con để cho đủ cái xe heo.
Cái xe thần thánh đó đây, sau này anh chị sẽ có chuyện vui kể cho con cháu nghe. Ngày xưa bố m cầu hôn mẹ m trên cái xe heo .
Và rồi, chuyện đến đây là kết thúc. Về nhà nghỉ và ngủ. Đến sớm hơn dự định và hơn 1 ngày ở lại Bình Thuận. Cả đám ko biết làm gì cho 1 ngày dài, chả lẽ ngủ, và rồi ...
Team lầy lội đó đã tìm được ra Cù Lao Câu và thẳng tiến đến đó.
Một nơi cữ ngỡ như tiên cảnh, đẹp không tả nổi. Nước trong vắt , xanh rì , thấy đáy biển luôn.
Mọi mệt mỏi, mọi thứ , tất tần tật được xả ra tại đây. Chưa bao giờ tắm biển mà đã như vậy, người dân dễ thương cực. Cái cảm giác từ trên bờ lao mình xuống nước thật là đã, rồi nhảy lên thuyền lộn xuống thật thích. Trèo lên và làm lon bia rồi lại nhảy xuống. Hứng thú vô cùng, gạt bỏ hết mọi thứ trong đầu. Giờ đây chỉ còn anh em bạn bè và bia. Cuộc đời có mấy khi được như vậy. Phải trân trọng những lúc như này.
Zô ...ô....ô ... 2-3 uống...
Những cảm xúc đó không nói bằng lời được, càng không thể viết ra được. Chỉ có thể đi đến tận nơi, hít thở cái không khí trong lành đó, uống từng ngụm bia đó, nhìn từng khuôn mặt đó thả lỏng toàn bộ mọi giác quan, để cho thứ cảm xúc đó chạy vào tim, theo máu đưa đi toàn bộ cơ thể. Lúc đó mới gọi là sướng, sướng đến tê lưỡi (do uống bia pha nước biển).
Lần này nó đã được 1 vé trở vể tuổi thơ. Cái cảm giác vô ưu đó đã lâu lắm rồi nó không có được và gần như nó đã quên mất cảm giác đó.
Cảm ơn cái team lầy lội này. Hẹn gặp lại mọi người ở những chuyến đi khác.Vì cuộc đời là những chuyến đi.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét