Du lịch cực Nam - sông nước miền Tây tết dương lịch

Nó vẫn tiếp tục giữ thói quen cũ là viết lại một cái gì đó sau mỗi chuyến đi của mình dù cho chuyến đi đó có ngắn hay dài. Viết lại để một lúc nào đó nhìn lại để thấy mình đã từng trải qua những gì. Cảm ơn team của nó
Chuyến đi lần này của nó rất khác với những chuyến đi khác, nó không ngập tràn trong cảm giác hạnh phúc, vui sướng khi được đặt chân đến những vùng đất mới mà nó còn được biết đến cảm giác sợ hãi, bất an và nhiều thứ cảm giác lẫn lộn khác. Đây có lẽ là chuyến đi "đáng nhớ" nhất của nó.
Bắt đầu xuất phát từ Sài Gòn vào một buổi sáng rất dễ chịu. Vẫn những người anh, người chị, người bạn đồng hành quen thuộc, chuyến đi của nó hứa hẹn sẽ ngập tràn niềm vui và tiếng cười. Vì nó tin vào độ "bẩn, bựa" của team lần này. Đúng như nó nghĩ, quãng đường từ Sài Gòn đến Làng nổi Tân Lập khá là thoải mái. Tuy đường miền Tây đúng như những gì nó đã được cảnh báo trước, mặt đường xấu dễ sợ. Lần này mọi người đi với quyết tâm thoải mái nhất có thể, nên vừa ăn sáng, uống cà phê, nói chuyện rất thoải mái với nhau. Vẫn những màn lầy lội quen thuộc ấy. Cười mãi không thôi. Quãng đường 30 km từ địa điểm ăn sáng đến làng nổi đầy tò mò khi xe của ai cũng được "ốp bô bò". Hihi. Lần đầu tiên được ăn món này nên nó cũng hóng lắm.
Bữa trưa đơn giản với bánh mì, thịt bò, chả thôi nhưng mà cũng ngon lắm. Món thịt bò ốp bô cũng ngon ghê. Có dịp thì mọi người nên thử nhé!

Làng nổi Tân Lập
Hành trình tìm hiểu làng nổi bắt đầu. Mọi người lên một chiếc thuyền để bắt đầu hành trình tham quan của mình. Nó vốn khá tò mò về nơi này vì thấy bạn bè chụp hình ở đây lung linh quá trời. Nó đã muốn đi từ khá lâu rồi. Nhưng nó có chút thất vọng một chút. Chính xác thì ở đây chỉ thích hợp để đi chụp ảnh thôi. Mình đảm bảo chỉ cần giơ máy ảnh lên thôi bạn sẽ có một tấm hình đẹp. Thật đấy. Tuy nhiên, đi vòng vòng khá nhiều mà cũng không có nhiều sự thay đổi nên cũng hơi nản.

Vẻ đẹp của rừng tràm

Rừng tràm vươn lên mạnh mẽ trong nắng, con đường nổi uốn lượn khắp mọi ngóc ngách trong rừng, rêu phong phủ kín đầy cổ kính, bèo dâu, lục bình phủ xanh mặt nước. Cảnh sắc và không khí đủ khiến cho con người ta cảm thấy thư thả. Trước khi kết thúc chuyến tham quan làng nổi, mọi người ngồi trên một chiếc ghe nhỏ vào rừng tràm bằng "đường thủy". Cảm giác khá là thú vị. Lúc đó nhớ ba kinh khủng, lâu lắm rồi nó cũng không ngồi thuyền của ba nó rồi. Cô lái ghe rất đáng yêu, nói chuyện với tụi nó rất thoải mái. Hỏi chuyện này, chuyện kia quá trời. Cuộc sống hằng ngày của cô cũng vất vả, chèo thuyền nhận tiền tính theo chuyến chứ không phải nhận lương theo ngày từ công ty. "Cuối tuần thì mới có nhiều khách thôi con, còn ngày bình thường thì mấy cô phải chia nhau ra trực". Một vòng ghe cũng kết thúc, Làng nổi Tân Lập khép lại với nó còn có thêm hình ảnh của cô bé đáng yêu cũng tên My - con của một cô lái đò theo mẹ đi làm vì hôm đó là ngày nghỉ mà. Cô bé khá là đáng yêu, vì chỉ quen mỗi chị My thôi nên lúc chào tạm biệt, mấy anh chào cũng không thèm chào lại, chỉ chào nó thôi. Vẫn nhớ như in nụ cười hồn nhiên của cô bé. Chào em nhé cô bé miền Tây đầu tiên chị quen.
Mọi người tìm một quán nhỏ ven đường ngủ trưa lấy sức để tiếp tục hành trình đến Thành phố Cần Thơ.
Cần Thơ chào nó bởi sự hùng vĩ của cầu Mỹ Thuận, cầu Cần Thơ và những tòa nhà cao tầng. Nó đã thật sự ngỡ ngàng về mức độ phát triển của Cần Thơ. Nó đã tưởng tượng về nơi đây khá nhiều nhưng trí tưởng tượng của nó chỉ đạt mức 40% thôi. Thật ngại quá vì xem thường Cần Thơ rồi. Bữa tối được cô bạn đáng yêu dẫn đi ăn bánh xèo miền Tây.

Bánh xèo miền Tây

Bánh xèo miền Tây không nhỏ như bánh xèo miền Trung mà to như cái chảo vậy. Nhân cũng đặc biệt nữa: hủ dừa, sắn và thịt vịt. Nó thích nhất là dĩa rau đi kèm ấy. To đùng luôn. Đủ thứ các loại rau mà nó không biết tên. Nó chỉ dám ăn một số loại lá nó nhìn thấy "quen quen". Nó cũng hơi sợ. Về khách sạn tắm rửa, với một mức giá khá là bình dân mọi người đã có được một chỗ nghỉ rất tuyệt vời. Tắm rửa xong mọi người bắt đầu hành trình khám phá Cần Thơ về đêm. Cô bạn Cần Thơ của nó nói rằng bến Ninh Kiều cũng như Bến Thành của Sài Gòn vậy, ai đặt chân đến đây cũng sẽ dạo ra bến Ninh kiều. Bến Ninh Kiều về đêm rất mát mẻ, cũng lunh linh trong ánh đèn trang trí nữa. Cầu đi bộ có cấu trúc khá là giống với Cầu Ánh Sao vậy nhưng dài hơn, uốn lượn hơn và có những trạm nghỉ chân được thắp đèn rực rỡ. Ở đây phóng tầm mắt bạn sẽ nhìn thấy cầu cần Thơ đã lên đèn lộng lẫy và đầy kiêu kỳ. Có một điều nó phải công nhận là con gái Cần Thơ đẹp thật đấy. Đi đâu cũng thấy những chị, những bạn xinh đẹp cả. Làm nó cứ nhìn mãi không thôi. (Hơi biến thái nhưng vì không có trai đẹp để nhìn nên nó mới nhìn gái thôi).
Lang thang một hồi cũng gần đến 12h, khoảnh khắc bước sang năm mới 2017 nó lại được ở một vùng đất xa lạ, bên những người bạn của mình. cảm giác cũng khá là lạ. Năm ngoái nó được xem bắn pháo hoa từ máy bay, năm nay nó lại được đứng dưới làn pháo hoa rực rỡ.

Countdown ở thành phố Cần Thơ

Xem thêm: Shop bán đồ đi phượt tại tpHCM

Lễ hội Countdown đếm ngược của Sài Gòn Specail làm nó choáng ngợp. Cảm giác cùng mọi người chào năm mới với nhau rồi cùng nhau ngắm nhìn pháo hoa thật là tuyệt vời. Kết thúc một tối ở Cần Thơ bằng một "bàn" đồ ăn vặt ngập tràn. Lâu lắm rồi mới được ăn thoải mái như vậy. Mọi người chìm vào giấc ngủ khi đồng hồ đã điểm 2h sáng. Ham chơi quá nên mới quên hết cả giờ giấc như vậy.
Sáng sớm ngày đầu năm, mọi người lên tàu đi chợ nổi Cái Răng. Chợ nổi Cái Răng tuy không được như nó tưởng tượng nhưng cũng đủ để nó thấy thích thú về một nếp văn hóa của người miền tây. Những chiếc thuyền vừa là nơi buôn bán, vừa là ngôi nhà che mưa chắn gió. Những chiếc thuyền lớn treo nêu với nào là sắn, nào là khoai, nào là rau,... Nó còn được anh lái tàu chỉ cho cách nhận biết đâu là tàu của tỉnh nào thông qua những chữ cái viết tắt hay cách trang trí. Đúng là cuộc sống nơi đây gắn hoàn toàn với sông nước. Họ sinh và lớn lên ở chính nơi này. Bữa sáng với món Hủ tiếu đặc trưng của nơi đây cũng khá là hợp khẩu vị. Điểm đến thứ hai của chuyến tàu là làng hủ tiếu. Nơi mà bạn có thể tận mắt thấy cách làm hủ tiếu. Hủ tiếu ở đây khá là khách so với hủ tiếu mà mình hay ăn. Nó có vị và màu hơi giống với miếng rong nhưng cũng không hoàn toàn là miếng rong mình hay ăn. Ở đây còn có một món ăn rất đặc biệt đó là pizza hủ tiếu. Ăn cũng khá là thú vị với lớp hủ tiếu chiên ở dưới, phủ một lớp trứng chiên ở trên, cuối cùng là một lớp thịt, rau, đậu phộng cùng nước sốt riêng. Kết thúc buổi sáng ở Cần Thơ, mọi người bắt đầu hành trình chinh phục cực Nam.

Chinh phục cực Nam thành công

Đường về cực Nam khá là thoải mái. Dễ hơn rất nhiều so với các cực khác mà nó đã đi. Nó có thể đi xe máy tới thẳng điểm cực Nam của Tổ quốc. Tuy nhiên, quãng đường dài hơn so với dự kiến do bạn trưởng đoàn của nó lầy lội nhớ sai quãng đường cần đi. Lệch một cách dã man luôn. Chắc team của nó là team duy nhất chinh phục cực Nam lúc 7,8h tối nhỉ? Quãng đường đi đoàn còn gặp được một cặp vợ chồng rất đáng yêu. Nó ngưỡng mộ lắm luôn. Cặp vợ chồng tranh thủ ngày nghỉ, gửi con cho ông bà rồi cùng nhau đi du lịch trên chiếc xe máy của mình. Hi vọng tương lai mình cũng sẽ có cơ hội được như vậy. Sau khi chụp một kho hình ở cực Nam mọi tiếp tục chạy xe về thành phố Cà Mau. Vì đường ở đây chưa hoàn thiện nên đi đêm khá là vất vả. Cộng thêm xung quanh khá là heo hút nên cả đoàn đều chạy rất cẩn thận. Cuối cùng cũng về đến khách sạn. MỌi người có vẻ khá là mệt mỏi. Trong lúc chờ nhau tắm mà cũng nằm bẹp ra và ngủ được một giấc ngắn. Sạch sẽ, thoải mái, tất cả chìm vào giấc ngủ, mọi người dưỡng sức chuẩn bị cho đường về vào ngày hôm sau.

Nhà công tử Bạc Liêu

Sáng ngày cuối cùng của chuyến hành trình, mọi người thẳng tiến về Bạc Liêu. Điểm đến là nhà của công tử Bạc Liêu lẫy lừng. Mọi người có ghé về Bạc Liêu thì phải ghé vào nhà công tử Bạc Liêu ăn nhé! Đồ ăn ở đây rất ngon mà còn hợp túi tiền nữa. Chắc chắn sẽ chiều lòng được những thực khách khó tính nhất đấy. Tham quan một vòng nhà công tử Bạc Liêu nó có một suy nghĩ ổng đốt tiền là đúng rồi, ổng giàu vậy mà lo gì thiếu tiền. Vào thời điểm đó, một căn nhà với đầy đủ mọi thứ, phòng ngủ có riêng cả phòng ngủ mùa đông, phòng ngủ mùa hè, ban công nhìn ra sông, bàn ghế toàn là gỗ quý, chiếc xe vào thời đó được xem là duy nhất,...Mọi người chia tay Bạc Liêu, tiếp tục hành trình của mình.
Thực sự sóng gió của chuyến đi giờ mới bắt đầu. Cảm giác chỉ trong chớp mắt thôi, bạn sẽ cảm thấy mình chuẩn bị mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Cảm giác bản thân hoàn toàn trống rỗng, tay chân chỉ hoạt động và làm tất cả mọi thứ theo bản năng mà thôi. Cảm giác chính mình phải chứng kiến tất cả thật đáng sợ, sợ hơn cả việc chính mình là người bị té xuống. Lâu lắm rồi nó mới có cảm giác sợ hãi đến như vậy. Thật sự lúc đó, nó muốn mọi người ở đó hơn bao giờ hết. Nó thực sự cần mọi người. Tới giờ nó vẫn không thể tin được là nó có thể đủ bình tĩnh để đỡ bạn nó dậy, sơ cứu cho bạn nó, gọi được một chiếc taxi để đưa bạn nó đi bệnh viện. Mọi người không biết đâu, lúc mọi người quay lại, nó mừng lắm, cảm giác giống như mình có thêm điểm tựa vậy, không phải chỉ mình mình phải chống đỡ tất cả. Khoảnh khắc ấy nó nhận ra ừ thì mình cũng phụ thuộc vào người khác nhiều quá. Chỉ một chút nữa thôi nó đã bật khóc rồi. Quãng đường 30 km trên xe đi bệnh viện với nó dài như cả thế kỷ vậy. Đủ mọi suy nghĩ hiện ra trong đầu nó. Tất cả quay lại như một cuốn phim chiếu chậm làm nó càng sợ hãi hơn. Phòng cấp cứu, nó rất ghét nơi này. Nơi mà chỉ khi bạn đau ốm, bệnh tật mới phải đến đây. Cảm giác chạy qua chạy lại ở hai giường bệnh, chờ bác sĩ khám cho từng người một. Lúc có điện thoại của một anh đi cùng, anh chắc chắn đã lo lắng lắm nên mới chạy đến trước mọi người nhanh như vậy nhưng cũng cảm ơn anh, lúc có thêm anh nó cảm thấy đỡ sợ hơn rất nhiều. Bác sĩ sát trùng vết thương ngoài da, nó thấy như chính mình đau vậy, nhưng vẫn giả vờ vui vẻ, đùa giỡn để cho ai đó cũng quên đi cái đau mình đang chịu đựng. Rồi những kiểm tra khác, may mắn là không ai bị sao cả. Ngoài hành lang bệnh viện, nó biết mọi người cũng lo lắng lắm, nó còn thấy những người anh, người chị của nó mệt nhoài mà ngủ thiếp đi. Nó cũng không ngờ rằng chuyến đi của nó có một điểm dừng chân là bệnh viện Sóc Trăng thế này. Mọi cuộc kiểm tra cũng kết thúc, cả đoàn vui vẻ hơn hẳn. Những câu chuyện vui lại được kể ra, không khí u ám của bệnh viện cũng vậy mà bị xua đi. Trong cái rủi cũng có cái may, may mà mọi chuyện vẫn ổn. Cảm ơn vì mọi người đã không sao.

Buổi tối nạp năng lượng cho quãng đường xa

Hơn 8h tối mọi người mới có mặt đẻ ăn tối ở thành phố Cần Thơ. Quãng đường về còn rất xa nhưng mọi người chỉ biết cố gắng động viên nhau cùng cố gắng. Bữa tối no say chuẩn bị cho một quãng đường đầy vất vả phía trước. Những điểm dừng chân nghỉ ngơi, mọi người cố gắng chợp mắt rồi lại tiếp tục. Rồi cũng về tới Sài Gòn khi đã sang ngày mới được vài tiếng.
Chuyến đi của nó kết thúc với bao nhiêu cảm giác lẫn lộn. Vui có, buồn có. Có những cảm xúc nó xin phép được giữ cho riêng mình. Với nó, mỗi chuyến đi là một lần nó học được những điều mới. Lần này nó cũng học được rất nhiều, nó học được cách trân trọng những người xung quanh nó, nó học được cảm giác mất mát sẽ đáng sợ nhường nào.
Sẽ có khoảnh khắc bạn thấy sợ hãi sẽ mất đi một ai đó quan trọng
Sẽ có khoảnh khắc bạn cảm thấy mình vô dụng và cần ai đó ở bên
Sẽ có khoảnh khắc bạn không muốn giả vờ bình thường nữa mà bật khóc thật to
Sẽ có khoảnh khắc bạn không muốn tự mình chịu đựng mà sà vào lòng ai đó nhờ họ chống đỡ mọi chuyện
Ừ thì đời là những khoảnh khắc như vậy... Có những khoảnh khắc vui nhưng cũng nhiều lắm những khoảnh khắc buồn
Thích và Chia sẻ :

0 nhận xét :

Đăng nhận xét